Hoàng Thị Khuyên
"Du học... lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai"
Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo. Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy, vì nó biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Nó biết nó phải làm, nó phải vững vàng lên vì nó là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ. Muốn khóc cũng không được khóc vì nó phải mạnh mẽ . Du học,… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai. Du học là từng sáng mai thức giấc với những cơn gió thổi lạnh tê tái lòng người. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra vì thức khuya, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn. Du học là đối chọi với những cơn mưa lạnh tới tấp tạt vào mặt nó. Nó chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cướp đi chiếc xe đạp nhỏ nhắn. Nó chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”. Tự nhủ thế rồi gắng đạp xe tới công ty, mọi người xuýt xoa bên những lò sưởi thấy nó mặc áo cộc mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó không lạnh sao rồi nó chỉ cười và nói: Không lạnh, ở Việt Nam còn lạnh hơn nhiều.
Hoàng Thị A
"Du học... lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai"
Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo. Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy, vì nó biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Nó biết nó phải làm, nó phải vững vàng lên vì nó là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ. Muốn khóc cũng không được khóc vì nó phải mạnh mẽ . Du học,… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai. Du học là từng sáng mai thức giấc với những cơn gió thổi lạnh tê tái lòng người. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra vì thức khuya, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn. Du học là đối chọi với những cơn mưa lạnh tới tấp tạt vào mặt nó. Nó chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cướp đi chiếc xe đạp nhỏ nhắn. Nó chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”. Tự nhủ thế rồi gắng đạp xe tới công ty, mọi người xuýt xoa bên những lò sưởi thấy nó mặc áo cộc mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó không lạnh sao rồi nó chỉ cười và nói: Không lạnh, ở Việt Nam còn lạnh hơn nhiều.
Hoàng Thị B
"Du học... lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai"
Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo. Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy, vì nó biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Nó biết nó phải làm, nó phải vững vàng lên vì nó là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ. Muốn khóc cũng không được khóc vì nó phải mạnh mẽ . Du học,… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai. Du học là từng sáng mai thức giấc với những cơn gió thổi lạnh tê tái lòng người. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra vì thức khuya, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn. Du học là đối chọi với những cơn mưa lạnh tới tấp tạt vào mặt nó. Nó chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cướp đi chiếc xe đạp nhỏ nhắn. Nó chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”. Tự nhủ thế rồi gắng đạp xe tới công ty, mọi người xuýt xoa bên những lò sưởi thấy nó mặc áo cộc mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó không lạnh sao rồi nó chỉ cười và nói: Không lạnh, ở Việt Nam còn lạnh hơn nhiều.
Hoàng Thị C
"Du học... lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai"
Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo. Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy, vì nó biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Nó biết nó phải làm, nó phải vững vàng lên vì nó là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ. Muốn khóc cũng không được khóc vì nó phải mạnh mẽ . Du học,… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai. Du học là từng sáng mai thức giấc với những cơn gió thổi lạnh tê tái lòng người. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra vì thức khuya, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn. Du học là đối chọi với những cơn mưa lạnh tới tấp tạt vào mặt nó. Nó chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cướp đi chiếc xe đạp nhỏ nhắn. Nó chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”. Tự nhủ thế rồi gắng đạp xe tới công ty, mọi người xuýt xoa bên những lò sưởi thấy nó mặc áo cộc mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó không lạnh sao rồi nó chỉ cười và nói: Không lạnh, ở Việt Nam còn lạnh hơn nhiều.
Hoàng Thị D
"Du học... lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai"
Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo. Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy, vì nó biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Nó biết nó phải làm, nó phải vững vàng lên vì nó là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ. Muốn khóc cũng không được khóc vì nó phải mạnh mẽ . Du học,… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai. Du học là từng sáng mai thức giấc với những cơn gió thổi lạnh tê tái lòng người. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra vì thức khuya, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn. Du học là đối chọi với những cơn mưa lạnh tới tấp tạt vào mặt nó. Nó chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cướp đi chiếc xe đạp nhỏ nhắn. Nó chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”. Tự nhủ thế rồi gắng đạp xe tới công ty, mọi người xuýt xoa bên những lò sưởi thấy nó mặc áo cộc mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó không lạnh sao rồi nó chỉ cười và nói: Không lạnh, ở Việt Nam còn lạnh hơn nhiều.
Hoàng Thị E
"Du học... lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai"
Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo. Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy, vì nó biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Nó biết nó phải làm, nó phải vững vàng lên vì nó là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ. Muốn khóc cũng không được khóc vì nó phải mạnh mẽ . Du học,… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai. Du học là từng sáng mai thức giấc với những cơn gió thổi lạnh tê tái lòng người. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra vì thức khuya, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn. Du học là đối chọi với những cơn mưa lạnh tới tấp tạt vào mặt nó. Nó chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cướp đi chiếc xe đạp nhỏ nhắn. Nó chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”. Tự nhủ thế rồi gắng đạp xe tới công ty, mọi người xuýt xoa bên những lò sưởi thấy nó mặc áo cộc mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó không lạnh sao rồi nó chỉ cười và nói: Không lạnh, ở Việt Nam còn lạnh hơn nhiều.
Hoàng Thị F
"Du học... lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai"
Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo. Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy, vì nó biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Nó biết nó phải làm, nó phải vững vàng lên vì nó là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ. Muốn khóc cũng không được khóc vì nó phải mạnh mẽ . Du học,… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai. Du học là từng sáng mai thức giấc với những cơn gió thổi lạnh tê tái lòng người. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra vì thức khuya, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn. Du học là đối chọi với những cơn mưa lạnh tới tấp tạt vào mặt nó. Nó chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cướp đi chiếc xe đạp nhỏ nhắn. Nó chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”. Tự nhủ thế rồi gắng đạp xe tới công ty, mọi người xuýt xoa bên những lò sưởi thấy nó mặc áo cộc mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó không lạnh sao rồi nó chỉ cười và nói: Không lạnh, ở Việt Nam còn lạnh hơn nhiều.
Hoàng Thị G
"Du học... lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai"
Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo. Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy, vì nó biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Nó biết nó phải làm, nó phải vững vàng lên vì nó là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ. Muốn khóc cũng không được khóc vì nó phải mạnh mẽ . Du học,… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai. Du học là từng sáng mai thức giấc với những cơn gió thổi lạnh tê tái lòng người. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra vì thức khuya, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn. Du học là đối chọi với những cơn mưa lạnh tới tấp tạt vào mặt nó. Nó chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cướp đi chiếc xe đạp nhỏ nhắn. Nó chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”. Tự nhủ thế rồi gắng đạp xe tới công ty, mọi người xuýt xoa bên những lò sưởi thấy nó mặc áo cộc mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó không lạnh sao rồi nó chỉ cười và nói: Không lạnh, ở Việt Nam còn lạnh hơn nhiều.
Hoàng Thị H
"Du học... lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai"
Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo. Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy, vì nó biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Nó biết nó phải làm, nó phải vững vàng lên vì nó là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ. Muốn khóc cũng không được khóc vì nó phải mạnh mẽ . Du học,… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai. Du học là từng sáng mai thức giấc với những cơn gió thổi lạnh tê tái lòng người. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra vì thức khuya, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn. Du học là đối chọi với những cơn mưa lạnh tới tấp tạt vào mặt nó. Nó chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cướp đi chiếc xe đạp nhỏ nhắn. Nó chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”. Tự nhủ thế rồi gắng đạp xe tới công ty, mọi người xuýt xoa bên những lò sưởi thấy nó mặc áo cộc mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó không lạnh sao rồi nó chỉ cười và nói: Không lạnh, ở Việt Nam còn lạnh hơn nhiều.
Hoàng Thị I
"Du học... lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai"
Du học là những giọt nước mắt chảy dài khi thấy hình mẹ trên điện thoại nhỏ xíu hỏi con bên đó ra sao học hành thế nào, cuộc sống tốt chứ ?… Lúc ấy, gắng mấp máy môi trả lời mà như chực nấc nghẹn, con sống tốt lắm bố mẹ đừng lo. Phải nói để bố mẹ yên tâm vậy, vì nó biết ở nhà sau lưng bố mẹ đang phải vật lộn với những núi đá nặng trịch của cuộc đời. Nó biết nó phải làm, nó phải vững vàng lên vì nó là kì vọng là niềm tự hào của bố mẹ. Muốn khóc cũng không được khóc vì nó phải mạnh mẽ . Du học,… lớn nhất là phải hi sinh tình cảm, tình yêu và nó biết nó biết nó đang nghĩ tới ai. Du học là từng sáng mai thức giấc với những cơn gió thổi lạnh tê tái lòng người. Cố bò dậy lê lết khoác ba lô đi học, hai con mắt díp lại không thể mở ra vì thức khuya, vội vàng cầm ổ bánh mỳ vừa đạp xe vừa ăn. Du học là đối chọi với những cơn mưa lạnh tới tấp tạt vào mặt nó. Nó chỉ biết đạp xe đạp trước những cơn gió lớn thổi như muốn cướp đi chiếc xe đạp nhỏ nhắn. Nó chỉ biết cầm chắc ghi đông “cố lên mày không gì có thể quật ngã mày được”. Tự nhủ thế rồi gắng đạp xe tới công ty, mọi người xuýt xoa bên những lò sưởi thấy nó mặc áo cộc mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó không lạnh sao rồi nó chỉ cười và nói: Không lạnh, ở Việt Nam còn lạnh hơn nhiều.